Trang phục và ngoại hình Nữ tính

Trong các nền văn hóa phương Tây, người có ngoại hình nữ tính lý tưởng theo tiêu chuẩn truyền thống thường có mái tóc dài bồng bềnh, làn da trắng mịn, vòng eo nhỏ, và ít hoặc không có lông cơ thể và lông mặt.[5][47][48] Tuy nhiên, các kỳ vọng về ngoại hình nữ tính lại thay đổi tùy thuộc vào nền văn hóa. Ví dụ, ở nhiều nơi trên thế giới, việc có lông dưới cánh tay không bị coi là thiếu nữ tính.[49] Ngày nay, màu hồng có liên quan mật thiết tới sự nữ tính, trong khi vào đầu những năm 1900, màu hồng được cho là màu dành cho các bé trai và màu xanh lam là màu dành cho các các bé gái.[50]

Những lý tưởng về vẻ đẹp nữ tính này đã bị chỉ trích là gò bó, không lành mạnh và thậm chí là có tính phân biệt chủng tộc.[48][51] Đặc biệt, sự phổ biến của chứng biếng ăn và các chứng rối loạn ăn uống khác ở các nước phương Tây thường được cho là hậu quả của quan niệm hiện đại về cái đẹp cho rằng phụ nữ phải gầy.[52]

Phụ nữ Hồi Giáo đội khăn trùm đầu (Hijab)

Ở nhiều nước Hồi giáo, phụ nữ được yêu cầu trùm khăn trùm đầu (hijab). Nó được coi là biểu tượng của sự khiêm tốn và đức hạnh ở nữ giới.[53][54] Tuy nhiên, một số người xem tập tục này như một biểu tượng của sự áp bức và vật hóa cơ thể phụ nữ.[55][56]

Trong Lịch Sử

Ở một số nền văn hóa, mỹ phẩm gắn liền với tính nữ

Các nền văn hóa khác nhau có những tiêu chuẩn khác nhau về những gì được coi là nữ tính. Ví dụ, ở Pháp thế kỷ 16, giày cao gót được coi là một loại giày nam tính đặc trưng, tuy nhiên, hiện nay chúng lại được coi là nữ tính.[57][58]

Ai Cập cổ đại, váy chui dáng dài và váy lưới đính cườm được coi là trang phục của phụ nữ, trong khi váy quấn, nước hoa, mỹ phẩm và đồ trang sức cầu kỳ được mặc bởi cả nam và nữ. Ở Ba Tư cổ đại, quần áo nói chung không phân chia theo giới tính, tuy nhiên phụ nữ có đeo mạng che mặtkhăn trùm đầu. Phụ nữ ở Hy Lạp cổ đại mặc áo choàng kiểu cổ; và ở La Mã cổ đại, phụ nữ mặc palla (một dạng áo choàng hình chữ nhật được cố định bởi ghim cài), và maphorion (một dạng khăn trùm che đầu và cổ).[59]

Trang phục nữ tính điển hình của phụ nữ quý tộc thời Phục hưng là một chiếc áo lót cùng với váy dài và váy choàng có thắt eo cao, tóc được nhổ bớt đi để lộ trán và búi kiểu tóc tổ ong hoặc khăn xếp.[59]

Thay đổi hình thể

Thay đổi hình thể là sự thay đổi cơ thể con người có chủ ý vì mục đích thẩm mỹ hoặc phi y tế.[60] Một trong những mục đích này là tạo ra các đặc điểm được coi là nữ tính ở phụ nữ.

Trong nhiều thế kỷ ở Đế quốc Trung Hoa, bàn chân nhỏ được coi là một đặc điểm của tầng lớp quý tộc ở phụ nữ. Phong tục bó chân được thực hiện nhằm mục đích làm nổi bật đặc điểm này, mặc dù nó khiến việc đi lại khó khăn và gây đau đớn.[61][62]

Ở một số vùng ở châu Phi và châu Á, người ta đeo vòng cổ để làm dài cổ. Trong những nền văn hóa này, một chiếc cổ dài đặc trưng cho vẻ đẹp nữ tính.[63] Ví dụ, phụ nữ người Padaung ở Miến Điện và người Tutsi ở Burundi thực hành hình thức thay đổi hình thể này.[64][65]

  • Ở Trung Quốc cho đến thế kỷ 20, phụ nữ có đôi bàn chân nhỏ xíu bị bó buộc được coi là quý tộc và nữ tính
  • Người KayanMiến Điện (Myanmar) liên tưởng việc đeo vòng cổ với vẻ đẹp nữ tính.[66]